Người dịch: Whistle
“Không phải.”
Dương Vân Dực lắc đầu:
“Ý của Tiểu Lang đảo là giúp ngươi vào nội môn, Tiểu Lang đảo cũng có chút quan hệ trong nội môn, sẽ không để ngươi chịu thiệt, còn có thể giúp ngươi đạt được thành tựu, Thạch Thành, đối với ngươi bây giờ đã không còn tác dụng gì nữa.”
Chu Giáp mím môi.
Lời Dương Vân Dực nói không sai, đối với Chu Giáp mà nói, thân phận ở Thiên Hổ bang, Tiểu Lang đảo, đúng là không còn tác dụng gì nữa.
Nhưng Ưng sào thì có tác dụng!
Cho dù là đến nội môn Huyền Thiên minh cũng không bằng Ưng sào.
Hơn nữa, Chu Giáp cũng không còn là tay mơ lúc mới vào Hồng Trạch vực nữa, hắn biết nội môn cũng là nơi nhiều sư mà cháo ít, muốn tiến xa cũng rất gian nan.
Những Bạch Ngân mới tấn thăng trong vài năm gần đây, không ai là không có bối cảnh thâm hậu.
Chu Giáp chỉ là một người mới, làm sao có thể tranh nổi lợi ích với người khác chứ?
“Hảo ý của tiền bối, vãn bối xin nhận.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Chu Giáp đưa ra quyết định:
“Nhưng sư phụ và sư bá đối xử với vãn bối rất tốt, Thiên Hổ bang bây giờ đang gặp khó khăn, nếu như Chu mỗ rời đi vào lúc này, chẳng phải là bị người ta cười nhạo sao? Chuyện này, sau này hãy nói.”
Dương Vân Dực nhướng mày.
Còn Lôi My thì vui mừng, nàng nhìn chằm chằm Chu Giáp.
“Hắn ta không định rời đi?”
Tô phủ.
Tô Công Quyền đặt thư xuống, cười lạnh:
“Đúng là tự tìm đường chết.”
“Hừ!”
Tô Túc hừ lạnh:
“Ở Thiên Hổ bang, hắn ta là phó bang chủ, được người ta tôn kính, ở Thạch Thành, hắn cũng là cường giả chỉ thua mấy vị Hắc Thiết hậu kỳ.”
“Với thân phận và thực lực của Chu Giáp, ở đây, hắn muốn gì được nấy, đến nội môn Huyền Thiên minh, tuy rằng loại người như hắn không ít, nhưng chưa chắc đã có được lợi ích gì, càng đừng nói đến chuyện Chu Giáp chỉ là một đệ tử ngoại môn không có bối cảnh.”
“Ở lại là chuyện đương nhiên.”
“Dương Thế Trinh là một con cáo già.”
Cửu gia Tô Minh Ngọc là cao thủ, thực lực chỉ thua Tô Công Quyền ở Tô gia.
Tu vi của Cửu gia cũng là Hắc Thiết hậu kỳ.
Tô Minh Ngọc hừ lạnh:
“Tin tức mà Tiểu Lang đảo truyền đến cho chúng ta chẳng qua là muốn mượn đao giết người, giống như lúc đối phó với Lôi Bá Thiên năm đó.”
Lôi Bá Thiên năm đó cũng giống như Chu Giáp bây giờ, đều có thiên phú xuất chúng, tiền đồ vô lượng, được mọi người chú ý.
Thậm chí còn rất có uy vọng, có lúc còn không nghe theo Tiểu Lang đảo.
Nhưng đáng tiếc…
Một vụ tai nạn đã khiến cho Lôi Bá Thiên lãng phí mấy năm thời gian, thanh xuân tan thành mây khói, ngoan ngoãn trở thành thuộc hạ của Tiểu Lang đảo.
Lúc trước…
Cũng giống như bây giờ!
Chỉ là người ra tay lúc trước là Quách Ngộ Đoạn, trại chủ Thiên Thủy trại, còn bây giờ, đổi thành Tô gia.
“Gia chủ.”
Có người lên tiếng:
“Kỷ công tử muốn ngài đi cùng.”
Tô Công Quyền cau mày.
Muốn đối phó với Chu Giáp, Hắc Thiết bình thường không được, cho dù là Cửu gia Tô Minh Ngọc ra tay cũng chưa chắc đã chiến thắng.
Chỉ có Tô Công Quyền mới có thể nắm chắc chiến thắng.
Nhưng Tô Công Quyền lại không thể nào từ chối Kỷ Trạch.
“Để ta.”
Tô Minh Ngọc sờ loan đao bên hông, đao ý Âm Dương giao hội từ trong cơ thể tuôn ra, khiến cho nhiệt huyết đã mất tích từ lâu trong lòng Tô Minh Ngọc bỗng dậy sóng.
Ông ta gần như quên mất mình đã chưa thực sự ra tay khoảng bao lâu rồi.
Máu của thiên tài, có thể làm cho loan đao sắc bén hơn.
“Không được.”
Tô Công Quyền nheo mắt, lắc đầu:
“Ngươi đi cùng Kỷ công tử để tìm thi thể của vị kia, ta sẽ đối phó với Chu Giáp.”
“Hả?”
Tô Minh Ngọc nhướng mày, những người khác cũng bất ngờ.
“Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.” Tô Công Quyền vẻ mặt nghiêm túc:
“Chu Giáp không giống Lôi Bá Thiên năm đó, thiên phú của Chu Giáp rất tốt, đánh rắn không chết sẽ bị cắn ngược, lần này nhất định phải giết chết Chu Giáp.”
“Nếu không…”
“Với thiên phú và tính cách của Chu Giáp, sau này chắc chắn sẽ là đại họa của Tô gia.”
“Phụ thân nói rất đúng.”
Lão Thất Tô gia trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói:
“Nhưng họ Chu kia vẫn luôn ẩn náu trong thành, phần lớn thời gian đều ở trong trụ sở Thiên Hổ bang, muốn ra tay, e rằng không dễ dàng.”
“Muốn làm cho một người ra khỏi thành chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao?” Có người cười lạnh:
“Có rất nhiều cách, chỉ cần bắt mấy người bên cạnh Chu Giáp, uy hiếp một chút là hắn ta sẽ ngoan ngoãn ra khỏi thành.”
“Không được.”
Tô Túc lắc đầu:
“Có thể sẽ không dễ dàng như vậy.”
“Ta đã cố ý tìm hiểu Chu Giáp, người này tính cách lạnh lùng, bên cạnh gần như không có người thân, càng không có vợ con, người nhà.”
“Đồ đệ, thuộc hạ, không ai thân thiết với hắn ta.”
“E rằng cho dù có giết đồ đệ trước mặt Chu Giáp, hắn ta cũng sẽ không chớp mắt, nhưng người này có thù tất báo là thật.”
“Tính tình của Chu Giáp rất kiên cường, nếu như nhất thời không phải là đối thủ, hắn ta sẽ nhẫn nhịn, đợi đến khi thực lực đủ mạnh, hắn liền không chút do dự mà trả thù gấp bội, rất khó đối phó.”
Tô Túc cũng đồng ý để gia chủ Tô Công Quyền đích thân ra tay, cho dù làm vậy có thể khiến Kỷ Trạch khó chịu, nhưng cũng phải làm.
Nếu không…
Một khi để Chu Giáp chạy thoát, với tính cách có thù tất báo của hắn, Tô gia sẽ gặp rắc rối lớn.
Càng hiểu rõ đối thủ, Tô Túc lại càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Loại người này…
Gần như không có nhược điểm, thực lực, tâm tính, thiên phú, đều rất lợi hại, đúng là đối thủ mà Tô Túc không muốn trêu chọc nhất.
“Hình như hắn ta có một vị sư tỷ?”
“Không có tình cảm.”
“Trần Oanh dường như có quan hệ tốt với Chu Giáp.”
“Không đủ.”
“Thiết Nguyên võ quán…”
“Không nắm chắc.”
“…”
Không gian trở nên yên tĩnh, mấy người tức giận, chẳng lẽ người này có lòng dạ sắt đá hay sao, tại sao lại không có nhược điểm?
“Không cần phải vội.” Tô Công Quyền cười:
“Tiểu Lang đảo sẽ làm được.”
Lúc này, một người lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, cất tin tức vừa nhận được:
“Chư vị, ta vừa nhận được tin tức, hình như Chu Giáp đã ra khỏi thành rồi.”
“Hả?”
Mọi người sững sờ.
0.47879 sec| 2385.93 kb